LỜI KINH QUÁN NIỆM NGÂN VANG

CHÁNH TÍN TAM BẢO

THOÁT V̉NG TRẦM LUÂN

Tịnh Minh soạn dịch từ Pháp Thoại Pháp Cú

(trích Từng Giọt Nắng Hồng)

 

Thuở nọ, tại Xá-vệ có 500 Phật tử thuần thành, chánh trực. Mỗi vị có 500 thân hữu rất mực tin yêu và giúp đỡ nhau trong cuộc sống cũng như trên bước đường tu học. Vị Phật tử cao niên và uy tín nhất sanh được bảy người con trai và bảy người con gái. Họ rất hảo tâm và giàu ḷng bố thí. Gia đạo của họ mỗi ngày một thêm hưng thịnh, hạnh phúc. Họ làm ăn càng phát đạt bao nhiêu th́ họ càng chánh tín Tam bảo bấy nhiêu, và họ coi việc bố thí người nghèo, giúp đỡ người khó, hộ tŕ Phật pháp là nghĩa vụ thiêng liêng đối với họ.

Một hôm, vị Phật tử cao niên và thâm tín chư Phật ngă bịnh. Thấy sức khỏe mỗi ngày một yếu, sinh lực mỗi ngày một khô và thọ mạng mỗi ngày một giảm, ông gởi lời đến Đức Thế Tôn, cung thỉnh mười sáu vị Sa-môn đến nhà ông tụng kinh, thuyết pháp cho ông nghe. Đức Phật chấp thuận, và mười sáu thầy tức khắc đến thăm hỏi và ngồi quanh giường bịnh chuẩn bị khai kinh, thuyết pháp. Ông nói:

- Kính bạch chư tôn đức, thật là vạn hạnh cho con được thân cận và gặp gỡ quư thầy. Con yếu lắm rồi! Cái chết đang cận kề bên con. Kính mong quư thầy từ bi tụng cho con nghe một thời kinh ngắn gọn.

- Đạo hữu muốn nghe thời kinh ǵ? một trưởng lăo hỏi.

- Xin quư thầy cho con nghe thời kinh Quán niệm (Satipatïtïhana Sutta), thời kinh cúng dường chư Phật đó.

Các Sa-môn bắt đầu tụng những lời kinh quen thuộc: Chỉ có một con đường, này các thầy Tỳ-kheo, đây là con đường duy nhất đưa chúng sanh đến bến bờ giải thoát ?�

Ngay lúc đó có sáu cỗ xe được trang hoàng lộng lẫy do một ngàn tuấn mă kéo, nối dài một trăm năm mươi dặm từ sáu thiên giới hiện đến. Trên mỗi cỗ xe đều có một thiên thần đứng uy nghiêm trong thế nghinh đón. Họ đều cất tiếng thỉnh nguyện:

- Xin cung nghinh ngài lên thế giới chư thiên, nơi thọ hưởng phước điền, an vui hạnh phúc của những chúng sanh đă bao đời vun trồng phước thiện.

Không muốn bị gián đoạn nghe Pháp, vị đạo hữu chánh tín Tam bảo kia đưa tay ra hiệu, nói:

- Khoan, khoan!

Tưởng là ông yêu cầu ngưng tụng kinh, các Sa-môn liền dừng lại. Thế là con trai con gái của ông ̣a lên khóc, than rằng:

- Trước đây cha chúng con chưa bao giờ được nghe Pháp trọn vẹn, nay được quư Trưởng lăo cho văn Kinh thính Pháp th́ đột nhiên bảo dừng lại. Thật là thiếu duyên thiếu phước, tội nghiệp cho cha chúng con quá! Nhưng xét cho cùng, không ai là người không sợ chết.

Các Sa-môn nh́n nhau, nói:

- Vậy là nhân duyên chưa hội ngộ; chúng ta đâu c̣n th́ giờ và lư do ở lại đây.

Họ đứng lên, ngỏ lời cáo từ và ra về.

Sau một lúc, vị đạo hữu hồi tâm, hỏi các con:

- V́ sao các con khóc?

- Cha ơi, chúng nói, cha thỉnh quư Trưởng lăo đến tụng Kinh thuyết Pháp, rồi bỗng dưng cha bảo các ngài dừng lại. Chúng con khóc là v́ rốt cuộc th́ không ai là người không sợ chết.

- Thế các bậc tôn đức hiện giờ ở đâu?

- Các sư bảo rằng nhân duyên chưa tṛn, không c̣n thời giờ và lư do lưu lại nên họ đă ra về hết rồi!

- Trời ơi! Cha đâu có nói ǵ với quư thầy.

- Vậy chứ cha nói chuyện với ai?

- Sáu vị thiên thần đứng trên sáu cỗ xe cực kỳ lộng lẫy từ sáu thiên giới đến trụ giữa hư không nói với cha rằng: Xin cung thỉnh ngài lên thiên giới, xin cung thỉnh ngài lên thiên giới. Cha nói chuyện với chư thiên đấy.

- Thế các cỗ xe đâu, thưa cha? Chúng con nào có thấy ǵ!

- Các con có thể cho cha một ṿng hoa?

- Vâng, thưa cha!

- Các con biết cảnh giới nào an lạc nhất?

- Cảnh Cực lạc, tức cơi Tịnh độ (Tusita), thưa cha, nơi an trụ của hằng hà sa số phụ mẫu chư Phật trong quá khứ, hiện tại và vị lai.

- Thế th́ hăy tung ṿng hoa này lên, và xin nguyện ṿng hoa gắn vào cỗ xe từ cảnh giới Cực lạc đến.

Các con làm theo lời cha, và ṿng hoa kia gắn vào cỗ xe đong đưa giữa hư không. Mọi người đều thấy ṿng hoa phất phơ theo gió nhưng không thấy cỗ xe. Vị đạo hữu nói:

- Các vị có thấy ṿng hoa không?

- Vâng, chúng tôi có thấy.

- Ṿng hoa đang gắn vào cỗ xe từ cảnh Cực lạc đến đó. Ta sắp về cơi Tịnh độ đây. Đừng bịn rịn đau buồn nhé! Nếu quư vị muốn sanh về thế giới Cực lạc với ta th́ hăy tạo nhiều công đức phước thiện như ta vậy.

Nói xong, ông đưa tay ra hiệu cáo biệt mọi người và đôi mắt của ông từ từ khép lại. Ông đă để lại cho đời biết bao phước điền ân ích.

Khi các Sa-môn về tới tu viện, Đức Thế Tôn hỏi:

- Này các thầy Tỳ-kheo, vị đạo hữu đó có chí tâm nghe các thầy tụng Kinh thuyết Pháp không?

- Thưa có, bạch Thế Tôn. Nhưng đến giữa chừng ông ta bỗng dưng đưa tay bảo: khoan, khoan! nên chúng con dừng lại. Sau đó đám con của ông khóc ̣a lên, và chúng con thấy phải cáo từ ra về là hợp lư.

- Này các thầy Tỳ-kheo, ông ấy đâu có nói ǵ với các thầy. Sáu thiên thần đứng trên sáu cỗ xe lộng lẫy từ sáu cơi chư thiên đến rước ông ấy về thế giới Cực lạc, ông ấy không muốn thời Kinh bị gián đoạn nên yêu cầu chư thiên: khoan khoan!

- Đúng vậy sao, bạch Thế Tôn?

- Đúng vậy!

- Hiện giờ ông ấy được sanh về đâu, bạch Thế Tôn?

- Hẳn là về thế giới Cực lạc.

- Bạch Thế Tôn, trước đây ông ấy sống an vui hạnh phúc giữa gia đ́nh và bà con quyến thuộc, nay ông ấy lại được sanh về cơi Tịnh độ và tiếp tục vui hưởng thanh b́nh?

- Đúng như vậy, này các thầy Tỳ-kheo. Những ai tinh cần cẩn trọng, chánh hạnh đoan nghiêm; dù tu sĩ hay cư sĩ cũng được thái ḥa an lạc ở hai nơi.

Ngài đọc kệ:

Nay vui, đời sau vui,

Làm phúc hai đời vui,

Hắn an vui, hoan hỷ,

Thấy tịnh nghiệp ḿnh nuôi.

  (PC. 16)

 

 

 


 
Bài vở đóng góp xin gửi về: baivochanhphap@gmail.com
Copyright © 2009 Chanh Phap Newspaper
Last modified: 01/21/11