Xuân Hạ Thu Đông

 Nguyên Hảo

(Nhân xem phim Spring, Summer, Fall, Winter... and Spring)

 

Đời người không khác gì bốn mủa Xuân Hạ Thu Đông, thể xác cũng như tâm hồn. Giữa đất trời bao la, nơi trú ngụ là một chiếc cồn nổi trên mặt nước.

Thầy, tâm nhẫn như mặt đất, đơn giản và khiêm cung như chiếc am nhỏ trên mặt hồ giữa thung lũng sâu. Sáng tối Thầy mở khép cánh cửa không, không có vách ngăn. Có phải Thầy đang nghiêm túc chơi một trò đùa? Đất trời của Thầy trọn vẹn khít khao. Thầy không trèo lên tận đỉnh ngọn núi thật cao để nhìn trời đất rộng lớn. Chỗ dừng của Thầy là đói ăn khát uống. Đến thời tiết thì bình thản ra đi. Đó là Xuân Hạ Thu Đông của Thầy, cũng là lòng từ bi của Thầy.

Trò, như con sóng nô đùa trên biển lớn không biết mình là nước. Mùa Xuân theo dục vọng tạo nghiệp trong mùa Xuân, mùa Hạ theo dục vọng tạo nghiệp trong mùa Hạ, rồi trả nợ trong mùa Thu, tìm kiếm trong mùa Đông… Hành xác để chuộc tội lỗi chăng? Leo lên tận đỉnh núi thật cao để tìm kiếm phương trời cao rộng chăng? Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông vẫn tiếp diễn, chiếc am nhỏ vẫn bình bồng trên mặt nước. Tìm Thầy ở đâu? Tìm phương trời cao rộng ở đâu? Xá lợi của Thầy hãy thả cho trôi theo giòng nước.

Thầy, hình ảnh của nước một vị. Trò, hình ảnh của sóng lăn xăn. Người đệ tử lạy Thầy để đi vào tù, tôi cũng đã lạy Thầy để tiếp tục cuộc bon chen. Nhà tù và cuộc bon chen có khác nhau chăng? Có điều tôi tin là lạy Thầy để ra đi cũng có nghĩa là hứa với Thầy sẽ trở về. Sóng hứa với nước sẽ trở về với nước dù biết mình vẫn là nước.

 

 


 
Bài vở đóng góp xin gửi về: baivochanhphap@gmail.com
Copyright © 2009 Chanh Phap Newspaper
Last modified: 03/07/10